Điểm thú vị là người tổ chức còn làm một con đường gỗ trong rừng và Morico cứ thế mà đi theo con đường đó để lên được tới đích. Dù có bàn tay sắp đặt của con người thì họ vẫn cố gắng làm sao để càng tự nhiên càng tốt. Ví dụ như có một cái cây mọc giữa đường họ sẽ không chặt cây mà thay vào đó sẽ làm con đường vòng quanh cái cây đó; nếu có một cây già đổ sập giữa đường đi họ sẽ cưa phần thân cây chắn ngang con đường và đặt nó bên cạnh phần còn lại. Trong rừng cũng có kha khá cây già bứt gốc với bộ rễ đồ sộ hoa văn tự nhiên siêu đẹp nhưng người ta vẫn để yên cho nó, không “đem” nó đi đâu cả. Tôn trọng tự nhiên là tiêu chí hàng đầu!
Morico đi cuối mùa thu nên cũng dự đoán được lá đỏ ở Nikko 99% đã rụng hết, chỉ với 1% hy vọng còn sót lại nên không thất vọng nhiều khi đối mặt với sự thật. Nhưng trong cái rủi có cái may, nhờ vậy Morico mới được cảm nhận vẻ đẹp của rừng theo một cách hoàn toàn khác, mộc mạc, chẳng cần lá đỏ, chẳng cần sakura hay tuyết trắng phủ khắp núi. Morico đi qua nhiều tầng rừng khác nhau từ những cây phong đã tàn lá chỉ còn cành không khẳng khiu đến rừng sakura còn chưa lên nụ hay rừng thông, rừng bạch đàn. Tất cả đều có vẻ đẹp riêng không thể diễn tả bằng lời, khiến con người ta phải rung động. À một điều may mắn nữa của Morico trong chuyến đi vừa rồi đó là càng lên cao càng có tuyết phủ nhẹ, lâu lâu có một cơn gió lớn làm hạt tuyết li ti li ti bay đẹp lắm, tuyết vừa đủ làm cho khung cảnh thêm nên thơ, con đường mình đi thêm đẹp chứ không quá dơ hay trơn trợt. Cứ thế, Morico đi bộ 5 hay 6 tiếng gì đó để lên đến đỉnh núi mà chẳng thấy mệt chút nào trừ lúc leo thác có hơi vất vả một chút.