Kae – bà lão 84 tuổi với quá khứ đau buồn trong chiến tranh, chỉ cần nhắc đến đã khiến người khác cảm thấy rưng rưng.
Isoda Souji – cậu sinh viên cả thèm chóng chán, tham gia phát cơm thiện nguyện chỉ với mục đích hoàn thành bài báo cáo trên trường.
Hai con người tưởng chừng không có mối liên quan đến nhau lại có một cuộc gặp gỡ đầy duyên phận. Có lẽ chính bà Kae và Souji cũng không bao giờ ngờ được mối quan hệ này có ngày lại xoay chuyển hoàn toàn cuộc sống của họ.
“Dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng nhờ sự có mặt của anh mà bà ấy đã được sống những ngày vui vẻ và háo hức.” – Ước mơ dang dở thuở thiếu thời của bà Kae cuối cùng đã trở thành hiện thực tất cả là nhờ có Souji.
Về phía Souji, từ một nhân vật khiến độc giả lắc đầu ngán ngẩm bởi sự hời hợt của mình, cậu đã lột xác thành một con người mới – trưởng thành và đầy trách nhiệm. Cậu hiểu ra việc phát các suất cơm hai tuần một lần không phải là vì người lớn tuổi cần một bữa ăn miễn phí. Điều họ cần đơn giản chỉ là được nhớ đến, được gọi tên và được trở thành một phần trong dòng chảy của cuộc sống.
Xuyên suốt câu chuyện, thông điệp về sự quan tâm đối với người già neo đơn ở Nhật Bản đã được tác giả truyền tải khá nhẹ nhàng, đôi khi còn xen lẫn vài tình huống hài hước. Morico nghĩ việc này sẽ giúp người đọc có thể tiếp nhận dễ dàng hơn mà không bị quá nặng nề về tâm lý.
Song, cứ ngỡ “Isoji – Một mảnh hồn không thể quay về” sẽ cứ thế kết thúc trong êm đềm, đến cuối lại xuất hiện cú twist đúp khiến Morico vỡ òa trong ngỡ ngàng. Các tình tiết giữa quá khứ và hiện tại được đan xen một cách tài tình mà không tạo cảm giác khó hiểu cho độc giả.
Trang sách cuối cùng khép lại đã đem đến cho Morico một cảm giác vô cùng khó tả, vừa thổn thức lại vừa cảm thấy được chữa lành. Vào những ngày bạn thấy mình đang mang tâm trạng ủ dột, hãy pha một tách trà nóng và quyển sách này sẽ là một lựa chọn tuyệt vời!